Tháng 10 vô tình để ta day dứt ngóng trông, để ta dùng dằng không nỡ quên những chiều buồn đáng ra nên khép lại.
Tháng 10 vốn được xem là tháng của nhớ nhung, tháng của những ưu tư, muộn phiền. Dạo bước trên Đại lộ Vĩnh Hằng, trên những cơ đồi ngắm Hồ Thiên Long, Thủy Long, bỗng cơn mưa chiều ập xuống, lòng ta bỗng có chút bâng khuâng, bao nhiêu cảm xúc một thời nhung nhớ ùa về.
Lạc Hồng Viên đắm mình trong cái nắng vàng dịu nhẹ của tiết trời cuối thu
Mùa thu, lá vàng ùa nhau trút xuống lòng đường loang nước, bết lại, vàng quánh như nỗi buồn ngẩn ngơ. Mọi thứ xung quanh dường như chững lại, chậm dần, từ những bước chân, những con đường, nhịp tim, sự thổn thức và tình yêu…
Cơn mưa qua đi để lại những vệt thu vàng qua những lòng đường loang nước. (Ảnh chụp tại Đồi Mộc)
Không biết phải viết gì, vì cảm xúc của ta giống như cái bóng của chính mình khi đi dưới ánh đèn điện vàng vọt. Cái bóng ấy đi từ nhạt đến đậm rồi lại lùi dần về sau và tan biến vào cõi đam mê.
Đại lộ Vĩnh Hằng – Cung đường cảm xúc nhất mỗi khi ta dạo bước đến nơi đây, đến với Lạc Hồng Viên
Tháng 10 mới chớm nhưng rồi cũng sẽ lặng lẽ bỏ ta đi. Khi ta chưa kịp hít hà thỏa thê hương hoa sữa dịu dàng tan trong gió. Khi mà chưa kịp đi đến cuối Đồi Mộc để giang tay ôm lấy cái se lạnh chớm đến vào lòng. Khi mà nắng đã bớt giòn, cơn mưa cũng đã thôi ngột ngạt, thì ta vẫn ngồi đây, tại Hồ Quan Âm Tam thơ thẩn nhớ về những điều đã qua.
Nắng đã bớt giòn, mưa đã trôi qua Lạc Hồng Viên lại trở về nét thơ mộng vốn có của mình.
Tháng mười về, mùa đông rồi cũng sẽ về, sự đổi thay tưởng như chỉ là quy luật ấy lại cho ta những khoảnh khắc xao lòng và lưu luyến với mùa thu khi mà đâu đó hương hoa sữa dịu dàng miên man trong gió, khi mà ngoài kia những con phố nhỏ thoáng bóng dáng ai đang nâng niu hít hà hương cốm hoặc trầm tư bên ly cà phê trong bảng lảng sương mai.
Khoảnh khắc giao mùa đang cận kề. (Ảnh chụp từ Hồ Thiên Long)
Tháng 10 vô tình thật ư? Khi ai đó giận dỗi vu vơ rồi cứ thế quay lưng bước đi chẳng thèm buông một câu tạm biệt. Tháng 10 vô tình để ta day dứt ngóng trông, để ta dùng dằng không nỡ quên những chiều buồn đáng ra nên khép lại.
Có lẽ tháng 10 là thế, đủ ấm để người ta tạm hài lòng với yêu thương, nhưng cũng đủ heo may để người ta nặng lòng với vấn vương của một thời đem trái tim hiến dâng cho “tất cả”.